Tôi giờ ngồi viết lại những dòng này là lúc bản thân cảm thấy bế tắc và sót xa. Tôi muốn viết ra đây để lòng mình nhẹ nhàng hơn chứ không mong tìm được lời khuyên từ các bạn. Đó là lời tâm sự của một người đàn ông đã sai đường và cả đời không còn sửa lại được nữa.
Vợ mới sinh liền 2 đứa, ở nhà chăm con. Vợ cũ sạch sẽ gọn gàng bao nhiêu thì vợ mới bừa bộn bấy nhiêu, con cái lóc nhóc, nhà khi nào cũng mùi khai, áo quần tứ phía. Điều này khiến tôi vô cùng mệt mỏi và căng thẳng.
Tôi và vợ cũ quen biết và yêu nhau 7 năm mới cưới, do vậy cuộc sống hôn nhân diễn ra bình yên vì quá hiểu nhau. Vợ là người tốt bụng, nhân hậu, hay giúp đỡ người khác nên từ hàng xóm đến đồng nghiệp ai cũng quý. Từ hồi sinh viên thuê nhà ở đâu hàng xóm đều quý mến, hơn 10 năm vô tình gặp lại họ đều nhận ra chào hỏi vui vẻ. Là dân kỹ thuật nên vợ ít nói, độc lập và mạnh mẽ, nếu giận tôi mà nhà điện nước hỏng cô ấy có thể tự sửa luôn mà không cần bảo tôi. Cô ấy sống rất giản dị, không son phấn váy vóc gì, chỉ ăn mặc đơn giản và thích thể thao. Cô ấy nấu ăn không ngon, bữa cơm chỉ những món đơn giản như luộc, xào kho mà thôi, nhưng toàn tự nấu ăn chứ ít khi ra hàng quán. Con trai tôi chưa một lần phải ăn cháo dinh dưỡng ở ngoài. Cuối tuần cô ấy đi thể thao, tôi luôn phải cơm nước, vì không nấu thì cô ấy sẽ về rất muộn và lại điệp khúc luộc và kho, dù không vui nhưng tôi vẫn chấp nhận được vì nghĩ mình đi cả tuần rồi.
Tôi đi làm cách nhà 40km nên chủ yếu sáng thứ 2 đi và tối thứ 6 về. Mọi việc ở nhà nuôi dạy con chủ yếu cô ấy cả. Chúng tôi có một cháu trai 7 tuổi, con trai tôi được vợ dạy bảo bản lĩnh và tự lập, ai cũng khen. Rồi vợ tôi bảo sinh một cháu thôi và muốn xin một đứa con nuôi. Vì chuyện này mà vợ chồng xung đột vì tôi muốn thêm con. Cô ấy kiên quyết không sinh thêm với lý do sức khỏe không tốt và cần thì xin con nuôi. Trong một lần trên đường về nhà, có cô gái trẻ xin đi nhờ xe. Có lẽ cuộc sống bên người vợ quá mạnh mẽ khiến tôi đã xao lòng khi gặp người con gái yếu đuối.